NHỮNG BÔNG HOA, NHỮNG BÀI CA KÍNH TẶNG CÔ THẦY - Tg: Lê Thị Thuyền 9C
"Mỗi độ thu về lòng xao xuyến lạ
Nhớ nôn nao tiếng trống buổi
tựu trường…”
Ồ! Thu về rồi đấy! “Thu về lòng xao xuyến
lạ”, có lẽ ai cũng vậy thôi. Bởi mỗi cuối thu, vào những ngày đầu tháng 9, khi
bầu trời cao vời vợi và nắng tỏa dịu dàng, tiếng trống trường lại vang lên rộn
rã thúc giục bao bước chân học trò chào năm học mới. Hơn ai hết, là những người
học sinh, chúng ta hiểu được khoảnh khắc này quan trọng và sâu đậm biết nhường
nào! Phải không các bạn của tôi ơi?
Và bắt đầu một năm học mới cũng là bắt đầu một trang viết mới của nhật kí tuổi
học trò. Nhưng sẽ là những trang viết cuối cùng của lứa tuổi thiếu niên, khi
chúng ta đã lớp 9 rồi. Và một trong những trang viết đẹp nhất sẽ là trang viết
về những người thầy giáo, cô giáo kính yêu đã gắn bó, dìu dắt chúng ta suốt
những năm học qua:
“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm
trôi mãi…”
Những câu hát cất lên êm đềm mà bất cứ ai
nghe cứ thấy sao da diết trong lòng. Ấy là những ngày mùa đông tháng 11, gió và
mưa thật lạnh nhưng dưới những mái trường, lòng người luôn được sưởi ấm bởi
tình thầy trò, bè bạn mến thương, bởi một ngày lễ đặc biệt ý nghĩa và quan
trọng của một năm học: 20/11-ngày chúng ta dành những tình cảm tốt đẹp nhất để
tỏ lòng tri ân những người thầy giáo, cô giáo đang dạy dỗ mình cũng như bao
người khác nữa đang dành hết tâm huyết cho sự nghiệp trồng người. Chắc chắn
rồi, ngày này mới ý nghĩa và đáng nhớ biết bao! Với tôi, với các bạn, với tất
cả những ai đã và đang là học sinh, và với tất cả mọi người.

“Có những giờ ra chơi, em xòe tay buộc gió
Có lúc nào bất chợt,
thấy thầy cuối hành lang
Thầy đứng một mình
thôi, vòng khói thuốc lung linh
Đan
thành làn mây trắng, bay vào chốn mù khơi…”
Có lẽ trong những trang kỉ niệm của một
thời học sinh, hẳn bạn đã từng bắt gặp hình ảnh này. Hình ảnh người thầy giản
dị trong một phút suy tư với làn khói thuốc sau những giờ giảng. Mỗi lần được
nghe bài hát này, tôi thật sự muốn khóc, bởi tôi đã gặp trong đó hình ảnh của
người thầy năm xưa, người thầy mà tôi và các bạn tôi luôn ghi nhớ và biết ơn, người
thầy mà chúng tôi đã xa mãi mãi…
Và thật đẹp sao năm học lớp 9 này! Gần nửa chặng
đường đã đi qua đủ làm chúng tôi nhận thấy ngôi trường THCS thật gắn bó và đầy
ắp kỉ niệm. Tôi và các bạn của tôi nữa, mỗi tuần đều mong chờ đến những buổi
chiều ngày thứ 4, thứ 5 và thứ 6 bởi những buổi ấy là những buổi học mà chúng
tôi thích nhất với những thầy cô giáo mà chúng tôi yêu quý và kính trọng nhất.
Khi nghĩ đến ngày phải chia tay mái trường, phải chia tay những giờ học ấy,
chia tay những thầy cô giáo đã dạy dỗ chúng tôi bằng cả tấm lòng, bằng những
bài học mang đầy niềm vui và cảm xúc, ai cũng thấy buồn, bởi thời gian là ngọn
gió vô hình lặng lẽ sẽ trôi qua rất nhanh không bao giờ trở lại, ngày chúng tôi
xa mái trường sẽ không bao xa nữa.
“Thầy
cô dạy cho biết bao nhiêu điều,
Hành trang
để ta bước trên đường xa,
Từng năm
mỗi mùa cuối đông tháng 11.
Chạnh lũng
ta luụn nhớ tới trường xưa,
Bạn bố và
thầy cụ…”
Nhưng tôi biết, những kỉ
niệm sẽ đọng lại mãi, bởi không gì có thể mang kỉ niệm của chúng tôi đi, không
gì có thể phủ nhận công lao và tình yêu thương vô bờ bến mà thầy, cô giáo đã
dành cho chúng tôi, cũng như những tình cảm chân thành nhất của chúng tôi đối
với các thầy, các cô- những người đã mang ánh sáng tri thức đến với bao thế hệ
học trò trên mảnh đất Thái Thủy này, những người đã dạy cho chúng tôi biết
rằng: Con đường đời luôn đầy chông gai phía trước, nhưng với những gì chúng tôi
phấn đấu hôm nay, những gì chúng tôi được thầy cô truyền thụ, chắc chắn sẽ là
những hạt giống gieo trên con đường. Đến một ngày đó, những hạt giống ấy sẽ nảy
mầm và rồi trở thành những bông hoa rực rỡ nở trên lối đi. Đến lúc ấy, hãy nhớ
đừng quên ai là người đã có công gieo mầm. Vậy thì, 20-11 sắp đến, bạn và tôi
hãy cùng nhau gặt hái những bông hoa điểm 10. Để một mùa đông nở hoa tuyệt
đẹp-những bông hoa nở ra từ tình cảm chân thành và tấm lòng biết ơn sâu sắc!
“Một bông hồng em dành tặng cô
Một bài ca hát riêng tặng thầy
Những món quà bé nhỏ đơn sơ
Nhưng chứa chan niềm kính yêu vô bờ!”

HS: Lª
ThÞ ThuyÒn