Mời các bạn đón nghe chương trình phát thanh măng non trường THCS Thái Thủy.
Chương trình phát thanh măng non tháng 3 chủ đề: Tuyên truyền chào mừng nhân dịp kỷ niệm ngày Quốc tế phụ nữ 8/3”
Các bạn thân mến!
Tuần này chúng ta hãy dành nhiều thời gian nói về một ngày
đặc biệt quan trọng đó là ngày quốc tế phụ nữ 8/3 các bạn nhé. Ngày 8/3, đó là
cả một câu chuyện lịch sử dài về cuộc đấu tranh vì quyền bình đẳng và hạnh phúc
cho phụ nữ của nhiều nhóm phụ nữ trên toàn thế giới. Chính phụ nữ là những
người làm nên ngày 8/3 lịch sử. Để mỗi năm có một ngày tràn ngập hoa thì đã có
không ít máu và nước mắt đổ xuống trong quá khứ. Ngày 8/3/1857, công nhân xưởng
may ở New York
tuần hành yêu cầu nâng cao chất lượng làm việc: giảm giờ làm và
những yêu cầu về quyền lợi cho phụ nữ. Lực lượng biểu tình này đã bị cảnh sát
đàn áp. 51 năm sau, 8/3/1908, để kỷ niệm cho sự kiện tháng 3/1857, một cuộc
biểu tình của các nữ công nhân Mỹ đòi quyền bầu cử, chấm dứt tình trạng ngược
đãi công nhân và bóc lột sức lao động trẻ em cũng bị dập tắt bởi cảnh sát New
York. Năm 1910, một nhà hoạt động xã hội người Đức, Clara Zetkin, đề nghị lấy
ngày 8/3 làm ngày Quốc tế Phụ nữ để kỷ niệm những cuộc biểu tình và những cuộc
đấu tranh của phụ nữ trên toàn thế giới vì bình đẳng và tiến bộ của phụ nữ.
Nhiều sự kiện đáng chú ý khác liên quan đến ngày 8/3 như cuộc đấu tranh lớn tại
Nga vào ngày 23/2/1917 theo lịch Nga và là ngày 8/3 theo lịch Công giáo, những
nữ công nhân đã ồ ạt tấn công khắp các đường phố của Nga. Sự kiện đó sau này
được đánh giá là một trong những tác nhân châm ngòi cho Cách mạng Tháng Mười
Nga. Ngoài ra, còn rất nhiều cuộc đấu tranh của phụ nữ trên thế giới cũng nổ ra
vào tháng 3 lịch sử. Năm 1975, Liên Hiệp Quốc đã lấy ngày 8/3 hằng năm làm ngày
Quốc tế Phụ nữ. Hai năm sau, LHQ đã thông qua nghị quyết các nước thành viên kỷ
niệm ngày này như là ngày vì quyền bình đẳng, sự tiến bộ của phụ nữ và hòa bình
cho thế giới.
Ở nước ta, ngày 8/3 còn là ngày kỷ niệm cuộc khởi nghĩa của Hai
Bà Trưng, 2 vị nữ anh hùng dân tộc đầu tiên đã đánh đuổi giặc ngoại xâm phương
bắc, giành lại chủ quyền dân tộc. Lễ tưởng niệm Hai Bà Trưng không chỉ để cho
chúng ta có dịp tưởng nhớ tới công đức 2 bà mà còn để cho tất cả chúng ta hãnh
diện về khí phách anh hùng, sự nghiệp phi thường của 2 bà, một tấm gương sáng
để hậu thế noi theo công đức hiển hách của 2 bà đã ghi những nét son vào lịch
sử đấu tranh hào hùng của dân tộc. Niềm tự hào và ý chí vươn lên của phụ nữ
Việt Nam một phần cũng có cội nguồn từ truyền thống dân tộc độc đáo đó. Ngày
8/3 ở ViệtNam- ngày Quốc tế Phụ nữ được kỷ niệm rất trang trọng: một ngày tràn
ngập hoa và những lời chúc tốt đẹp dành cho phụ nữ
Các bạn thân mến, hôm nay là một ngày rất đặc biệt ngày Quốc tế Phụ
nữ mùng 8 tháng 3, Trong chuyên mục “Chào
mừng ngày Quốc tế phụ nữ Việt Nam” măng non xin gửi tới các
bạn một câu chuyện vô cùng xúc động về người mẹ các bạn hãy chú ý
lắng nghe nhé!
"Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét
mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè
trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học.
Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm
như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy
biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy
rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”. Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ
muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà:
“Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”. Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng
để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để
ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì
với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được
một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập
gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng
về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với
vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.
Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà,
tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. Một
ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà
cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ
đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận
vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi
khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và
lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.
Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá
hỏng cuộc sống đang có của con hay sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp
mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi
họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người
hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở
an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước
mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi: “Con yêu quý, Lúc nào mẹ
cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám quaSingaporebất ngờ và làm cho các
cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp
mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận
vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết
không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không
thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của
mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng
chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ
kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới
mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.. Mẹ yêu con lắm, Mẹ...”. Bây giờ, tôi
cũng đã hiểu được rằng mình nhìn được là nhờ 1 bên mắt của mẹ. Tôi cảm thấy
thực sự hối hận vì bao năm đã không quan tâm, chăm sóc mẹ của mình. Chưa bao
giờ, tôi dành tặng cho mẹ 1 bó hoa ngày 8/3 hay ngày của mẹ. Chưa bao giờ, tôi
ôm mẹ để nói: “Mẹ ơi… Con yêu mẹ lắm” hay “Con cảm ơn mẹ vì mọi thứ”. Vâng, bây
giờ đã quá muộn rồi, rất muộn để nói câu: “Con xin lỗi mẹ…” Cổ tôi thấy nghẹn
đi. Tôi trở về căn nhà cũ. Căn nhà vẫn vậy không có gì thay đổi. Tôi bật khóc
khi nhìn thấy bức ảnh mẹ trên bàn thờ… Hôm nay là ngày 8/3, tôi ra cửa hàng hoa
mua một bó hoa thật to, thật đẹp mang đến bên mộ mẹ. Đây là bó hoa đầu tiên tôi
dành tặng mẹ. “Mẹ ơi con xin lỗi mẹ rất nhiều, con sai rồi mẹ tha thứ cho con
nhé”. Tôi cũng không muốn giấu vợ con mình về mẹ nữa, tôi sẽ nói cho họ biết về
người mẹ vĩ đại của mình. Tôi hứa với mẹ rằng hàng năm vào ngày 8/3 sẽ mang đến
bên mộ mẹ một bó hoa đẹp.
Vâng, các bạn nghĩ sao về câu chuyện trên. Măng non mong rằng qua câu chuyện
này chúng ta có thể hiểu được tình mẹ bao la như thế nào. Và các bạn ơi, đừng
bao giờ ngại tặng một bó hoa đẹp cho mẹ của mình nhé. Nhân ngày 8/3, đội PTMN xin chúc các cô giáo, các mẹ và các bạn nữ luôn xinh đẹp và
hạnh phúc .
Chương trình phát thanh hôm nay đến đây là hết rồi.Xin chào và hẹn
gặp lại các bạn trong chương trình lần sau.