Thấm thoắt thế mà đã 4 năm trôi qua… Bốn năm kể từ ngày tiếng trống khai trường đầu tiên vang lên… Bốn năm, quãng thời gian không hẳn là dài nhưng cũng đã đủ để biến tất cả nơi đây thành kỉ niệm, thành yêu thương… Yêu thương đến nỗi, dù có nhắm mắt lại, vẫn có thể hình dung được từng khuôn mặt thân quen, vẫn có thể thấy từng ghế đá, hàng cây… ăm ắp vui buồn, nụ cười và nước mắt…
Các bạn học sinh thân mến,
Tôi chợt mỉm cười khi nhớ lại mình của Bốn
năm trước đây… Bốn năm trước… tôi cũng là một đứa học trò lớp 5… cũng bâng khuâng,
lưu luyến đến lạ khi thấy những cánh phượng cháy đỏ nơi góc sân… Và tôi cũng
thấy lạ lẫm lắm… những giọt nước mắt lăn dài trên má những anh chị lớp 9 buổi
ra trường… Khi ấy, tôi nào hiểu hết nghĩa của 2 tiếng “chia tay”… Với tôi, “chia
tay” chỉ đơn giản là nghỉ ngơi tạm thời vào 3 tháng hè… để rồi tiếp tục quãng
đời 4 năm cấp II với ngôi trường kề bên mà tôi đã gắn bó… Tôi lúc ấy, ngơ ngác
nhìn những giọt nước mắt rơi xuống… để rồi giờ đây… khi đã thấm thía 2 tiếng
“chia tay”… đôi lúc bỗng nghẹn ngào, muốn vỡ òa thành tiếng…
Thưa thầy cô!
Đã 4 năm lớp học sinh Chúng em
sống dưới mái trường này… Bốn năm Chúng em được làm con của thầy, của cô… Chúng
em đã được truyền dạy cho không chỉ kiến thức mà còn cả cách sống, cách làm người…
Thầy cô quan tâm đến cả những điều vặt vãnh nhất của Chúng em… lúc vui… khi buồn… Thầy cô làm cho Chúng em cảm thấy ngôi
trường này chính là mái nhà ấm áp thứ hai của mình… Chúng em xin cảm ơn những
lời dạy bảo tận tình, những rầy la nghiêm khắc của thầy cô, để những cánh chim
non nớt ngày nào giờ đây đã thật vững tin vào tương lai… Vậy mà có lúc, lũ Chúng
em ngô nghê chẳng biết gì… đã ương bướng… đã gan lì để thầy cô buồn lòng… cũng
đã có những hờn dỗi vì bị la mắng… Để rồi giờ đây, sắp sửa chia tay trường rồi,
nhiều đứa trong Chúng em đã ước… “Ước gì thời gian quay trở lại, dù chỉ một lần
thôi, để lại được lần nữa là học trò, là con của thầy cô… lần nữa được yêu
thương, được quan tâm và thậm chí cả la rầy… ước gì thời gian hãy ngừng trôi…
để có thể biến nơi đây thành mãi mãi…”
Xin cho tôi dành những lời thân
thương nhất cho những người bạn cùng khối…
Lớp 9 ơi, sao mà thân thương quá… Những khuôn mặt đã cùng gắn bó, cùng học,
cùng chơi suốt 4 năm cấp II… Có những người bạn đã trở thành tri kỉ… có những
nụ cười thoáng qua… có những cái bắt tay xiết chặt… Dù việc học cứ cuốn ta đi,
thế nhưng, mỗi lúc nhìn lại, vẫn thấy ấm lòng bởi những nụ cười… những lời hỏi
thăm của bè bạn… Tôi cảm ơn đời mỗi sớm mai thức giấc, lại được đến lớp, lại
được cùng bạn chơi đùa… để yêu thương ấm áp khắp nơi nơi… Tôi cảm ơn từng nụ
cười, từng giọt nước mắt, cả những giận hờn vu vơ… Và tôi sẽ nhớ tất cả… bởi
vì…
Khi đánh mất điều ta yêu quý nhất
Thì mới hay có sóng ở trong lòng
Có giông bão mây đen và nuối tiếc
Có nụ cười đắng chát buổi chia li
Nước mắt dài làm ướt cả bờ mi
Khi nhớ lại kỉ niệm thời nông nổi
Những vui buồn như từng cơn gió thổi
Có hẹn ngày trở lại với tôi không?
Hôm qua đã trở thành quá khứ… Xin cất
giữ lại trong tim những hình ảnh đáng yêu nhất… những khoảnh khắc hồn nhiên
nhất của tuổi học trò cấp 2… Để ta lại vững tâm bước tiếp vào tương lai… Và tôi
chúc bạn sẽ thành công trong kì thi phía trước… chúc các bạn sẽ thực hiện được
những ước mơ của mình…
Một lần nữa, em xin gửi lời tri ân đến tất cả các thầy cô vì những đêm miệt mài
bên trang giáo án… vì những giờ lên lớp thật hăng say… cảm ơn tất cả các bạn
học sinh vì đã cho chúng tôi một khoảng trời rất tươi đẹp, rất hồn nhiên, vô
tư… Con cũng xin cảm ơn ba mẹ vì ba mẹ đã sinh ra Chúng em, nuôi dưỡng để Chúng
em có được ngày hôm nay… Em xin kính chúc quý thầy cô luôn dồi dào sức khỏe để
tiếp tục dìu dắt những thế hệ đàn em… chúc thầy cô sẽ gặt hái được nhiều thành
công trong cuộc sống và sự nghiệp… Em xin chân thành cảm ơn!